Tố Hữu – “Ta đi tới”, 1950

Đăng lúc: 16:02 23/05/2025 | Vị trí: NEWS


Đẹp vô cùng tổ quốc ta ơi Rừng cọ đồi chè đồng xanh ngào ngạt Nắng chói sông lô hò ô tiếng hát Chuyến phà dào dạt bến nước bình ca. Những câu thơ này là tiếng lòng da diết của Tố Hữu, viết trong bài thơ Ta đi tới (1950), khi đất nước đang ở giữa chặng đường gian nan nhưng cũng rực rỡ niềm tin của cuộc kháng chiến chống Pháp. Đó là thời điểm sau chiến dịch Biên giới thắng lợi, một bước ngoặt lớn làm thay đổi cục diện chiến tranh. Chính trong bối cảnh ấy, tiếng thơ của người thi sĩ – chiến sĩ như lan tỏa từ nhịp đập con tim yêu nước, vừa tự hào, vừa xúc động, vừa thiết tha như một lời thì thầm dịu ngọt với quê hương yêu dấu. Mở đầu bằng câu cảm thán "Đẹp vô cùng Tổ quốc ta ơi", nhà thơ như cất lên tiếng gọi từ tận sâu trái tim mình. Vẻ đẹp ấy không chỉ là sự ngưỡng mộ thiên nhiên hùng vĩ hay sự tươi tắn của đất trời sau mưa bom bão đạn, mà là vẻ đẹp của một Tổ quốc đang hồi sinh, vươn mình sau những năm dài đau thương. Tình yêu nước ở đây không gắn với những gì to tát, mà đến từ những hình ảnh thân thuộc, gần gũi – rừng cọ, đồi chè, đồng xanh. Đó là những vùng trung du Bắc Bộ, nơi từng là căn cứ địa của cách mạng, nơi mà thiên nhiên và con người đã hòa quyện thành hậu phương vững chắc trong kháng chiến. Câu thơ "Nắng chói sông Lô, hò ơi tiếng hát" đưa người đọc đến với một biểu tượng lịch sử: dòng sông Lô – con sông mang trong mình không chỉ phù sa mà còn cả những chiến công. Nơi đây, năm 1947, đã chứng kiến trận đánh oanh liệt của quân dân ta, khi thực dân Pháp tổ chức cuộc tấn công lớn lên chiến khu Việt Bắc. Sông Lô vì thế không chỉ đẹp bởi ánh nắng chan hòa mà còn thiêng liêng bởi máu xương của bao anh hùng. Tiếng hò vọng trên sông không chỉ là khúc dân ca mà như vọng lại từ lòng đất nước, như tiếng gọi từ những chiến sĩ đã nằm lại bên bờ sông. Và rồi câu thơ “chuyến phà dào dạt bến nước Bình Ca” khép lại bức tranh đất nước bằng hình ảnh bến nước nhỏ ở Tuyên Quang – nơi từng là trụ sở của Bộ Tổng Tư lệnh trong kháng chiến. Bình Ca không phải là địa danh lớn trong sử sách, nhưng lại trở thành một biểu tượng của sự bền bỉ, khiêm nhường và âm thầm góp phần làm nên thắng lợi. Hình ảnh chuyến phà chở người qua sông là hình ảnh của sự tiếp nối, của những nhịp sống vẫn chảy không ngừng, như chính dòng lịch sử dân tộc. Nó gợi một cảm xúc rất nhẹ, rất sâu – về một đất nước dù gian khó vẫn vững vàng và giàu tình người. Toàn bộ đoạn thơ là một khúc nhạc trữ tình dâng lên từ lòng yêu nước thiết tha. Tố Hữu đã đưa người đọc đi qua những miền đất thiêng liêng không bằng ngôn từ hùng hồn, mà bằng những nét chấm phá mềm mại, ngập tràn cảm xúc. Đó là vẻ đẹp của non sông khi hòa quyện giữa lịch sử và hiện tại, giữa chất sử thi và chất trữ tình, giữa ánh nắng và tiếng hát, giữa dòng sông và con đò. Vẻ đẹp ấy không phải ở một nơi chốn cụ thể, mà là ở khắp mọi miền – nơi đâu có dấu chân người Việt, nơi đó Tổ quốc hiện lên đẹp vô cùng.

← Về trang chủ